ɴʜà ᴛʀᴀɪ ᴄ.ấ.ᴍ ᴛʜôɴɢ ɢɪᴀ ᴍ.ù ʟêɴ ᴛʀᴀᴏ ǫᴜà ᴄướɪ, ᴇᴍ ʜ.ủ.ʏ ʜôɴ: ᴄʜồɴɢ ᴋʜôɴɢ ᴛʜɪếᴜ, ʙố ᴄʜỉ ᴄó ᴍộᴛ

ɴʜà ᴛʀᴀɪ ᴄ.ấ.ᴍ ᴛʜôɴɢ ɢɪᴀ ᴍ.ù ʟêɴ ᴛʀᴀᴏ ǫᴜà ᴄướɪ, ᴇᴍ ʜ.ủ.ʏ ʜôɴ: ᴄʜồɴɢ ᴋʜôɴɢ ᴛʜɪếᴜ, ʙố ᴄʜỉ ᴄó ᴍộᴛ

ᴇᴍ ᴠừᴀ ʜ.ủ.ʏ ʙỏ đáᴍ ᴄướɪ ʀồɪ đưᴀ ʙố ᴠề ǫᴜê ᴄáᴄ ᴄʜị ạ, ᴛᴜʏ ʙᴜồɴ ᴍộᴛ íᴛ ɴʜưɴɢ ᴋʜôɴɢ ʜốɪ ʜậɴ ᴠì ǫᴜʏếᴛ địɴʜ ᴄủᴀ ᴍìɴʜ.

ᴛʀướᴄ ᴋɪᴀ ɴʜà ᴇᴍ ở ǫᴜê ɴɢʜèᴏ ʟắᴍ. ɴɢʜᴇ ôɴɢ ʙà ɴộɪ ᴋể ʟạɪ ʜồɪ ᴄòɴ ɴʜỏ ʙố ʙị ʙệɴʜ ʀồɪ ᴛừ đó ᴍộᴛ ʙêɴ ᴍắᴛ ᴄủᴀ ôɴɢ ʙị ᴍ.ù ʜẳɴ.

Bên kia còn nhìn thấy rất hạn hẹp, giờ tuổi già sức yếu cũng mờ lòa đi. Đã vậy bố em còn bị gù lưng, người lúc nào cũng phải khom khom trông khổ lắm.

Hồi trước mẹ phải đi làm thuê làm mướn rồi chạy chợ nuôi cả gia đình, thuốc thang cho bố. Nhưng em học lớp 10 thì mẹ bị tai nạn mất, chỉ còn hai bố con nương tựa vào nhau.

Ảnh minh họa: Nguồn Internet

Nhiều lúc thấy bố vất vả, em định bỏ học đi làm nhưng mắt ông đỏ hoe bảo:

“Đời bố đã không được may mắn rồi, con phải học hành thật giỏi sau này đỡ khổ”.

“Nhưng bố như này con không có tâm trí học nữa”.

“Nếu con thương bố thì phải học tiếp, dù khổ mấy bố cũng nuôi được”.

Từng lời của bố in sâu mãi vào trong tâm trí em đến giờ. Cũng chính vì thế mà cố gắng sách vở, ôn luyện rồi đỗ vào đại học.

Bố dù bệnh nhưng vẫn cố gắng làm lụng, chăn con lợn, con gà quanh nhà.

Anh em làng xóm cũng giúp nhiều nên bố trồng được vườn cây ăn trái khá rộng, nhờ vậy mà có tiền nuôi con gái ăn học.

Em học Luật ra, xin được vào làm trong một công ty tư nhân, thu nhập cũng ổn.

Buồn mỗi cái là càng ngày mắt bố càng mờ đi và gần như là không thấy gì nữa. Mỗi lần được nghỉ em đều tranh thủ về quê cho ông vui.

Cách đây hơn 2 năm em cũng yêu đương, đến khi gặp được người khá hợp thì quyết định cưới.

Gia đình anh ở thành phố, buôn bán đồ nội thất nên có điều kiện lắm. Nhà chồng cũng về quê em để làm lễ dạm ngõ và ăn hỏi rồi.

Vậy nhưng mẹ chồng có vẻ không vui lắm, bà cứ chê xa rồi ái ngại vì thấy thông gia ốm yếu lại còn m.ù l.ò.a nữa.

Lấy chồng giàu, đám cưới xa hoa nhưng những vị khách đặc biệt trong đám cưới làm tôi ám ảnh – Làm vợ

Hôm cưới, bố em nhờ các bác, các chú thím, họ hàng đến làm cỗ mời khách trên quê. Rồi hôm sau nhà trai lên rước dâu, bố cùng đoàn nhà gái xuống dưới này dự hôn lễ của con gái luôn.

Lúc đầu thì vẫn thấy dực định lễ cưới có bố mẹ hai bên cô dâu chú rể lên làm lễ thành hôn, trao quà.

Vậy nhưng đến lúc Mc giới thiệu thì chỉ có bố mẹ chồng và bà nội anh đi vào. Mãi không thấy bố, em mới hỏi chồng:

“Sao không thấy bố em đâu nhỉ?”

Anh trả lời tỉnh bơ:

“ʙà ɴộɪ ᴠớɪ ʙố ᴍẹ ʙảᴏ ôɴɢ ʙị ᴛ.à.ɴ ᴛ.ậ.ᴛ ᴛʜế đừɴɢ ᴄʜᴏ ʟêɴ đâʏ xấᴜ độɪ ʜìɴʜ”.

Lúc đó em giận lắm nhưng cố nhịn, quay sang hỏi mẹ chồng:

“Có phải như thế không ạ?”.

Bà ấy bảo luôn:

“ᴋʜôɴɢ ᴛʜế ᴛʜì sᴀᴏ! Ôɴɢ ᴛʜôɴɢ ɢɪᴀ ᴠừᴀ ɢù ᴠừᴀ ᴍ.ù, ʟêɴ đâʏ để ᴋʜáᴄʜ ᴋʜứᴀ ɴɢườɪ ᴛᴀ ᴄườɪ ᴄʜᴏ à. Ôɴɢ ấʏ ᴄũɴɢ đồɴɢ ý ɴɢồɪ ɴɢᴏàɪ ᴋɪᴀ ʀồɪ, ᴛí ɴữᴀ ăɴ xᴏɴɢ ʙảᴏ ʙêɴ đằɴɢ ɢáɪ đưᴀ ᴠề sớᴍ sớᴍ ᴛí”.

ᴇᴍ ɢɪậɴ ʀᴜɴ ᴄả ɴɢườɪ, ʟɪềɴ ᴛʜáᴏ ʟᴜôɴ ᴋʜăɴ ᴠᴏᴀɴ ᴠớɪ ɢăɴɢ ᴛᴀʏ ᴠứᴛ xᴜốɴɢ ᴛʀướᴄ ᴍặᴛ ʜọ ʀồɪ ᴄʜạʏ xᴜốɴɢ ᴛìᴍ ʙố. ʟúᴄ đó ᴍọɪ ɴɢườɪ ᴄʜắᴄ ᴄʜưᴀ ʜɪểᴜ ɴêɴ ᴄứ xôɴ xᴀᴏ ᴄả ʟêɴ.

ʀᴀ ɴɢᴏàɪ ᴇᴍ ᴛʜấʏ ʙố ᴠớɪ ᴄáᴄ ᴄʜú ᴛʜíᴍ đằɴɢ ɢáɪ đᴀɴɢ ɴɢồɪ đấʏ. ᴇᴍ ᴛủɪ ᴛʜâɴ ǫᴜá ʟɪềɴ ôᴍ ôɴɢ ᴋʜóᴄ ɴứᴄ ɴở:

“ʙố ơɪ, ᴄᴏɴ ᴋʜôɴɢ ᴄầɴ ʟấʏ ᴄʜồɴɢ ɴữᴀ, ᴍìɴʜ ᴠề ǫᴜê ᴛʜôɪ”.

ᴋʜɪ ấʏ ʙố ᴠớɪ ᴍọɪ ɴɢườɪ ᴄứ xúᴍ ᴠàᴏ độɴɢ ᴠɪêɴ ᴇᴍ ʙìɴʜ ᴛĩɴʜ ʟạɪ. ᴄʜồɴɢ ᴠớɪ ɴʜà ᴄʜồɴɢ ᴄũɴɢ ᴄʜạʏ ʀᴀ, ᴇᴍ ɴóɪ ᴛʜẳɴɢ ᴠớɪ ᴀɴʜ ấʏ ᴛʀướᴄ ᴍặᴛ ᴍọɪ ɴɢườɪ ʟᴜôɴ:

Ôɴɢ ᴄʜồɴɢ “ʟớɴ ɢᴀɴ” ᴛʀốɴ ɴʜà đɪ ʟàᴍ đáᴍ ᴄướɪ ᴠớɪ “ᴠợ ᴍớɪ”

“ᴀɴʜ ᴍᴜốɴ ʟấʏ ᴛôɪ ɴʜưɴɢ ᴄả ɴʜà ᴀɴʜ ᴋʜɪɴʜ ʙố ᴛôɪ ᴛàɴ ᴛậᴛ, ᴠậʏ ᴛʜì ᴋʜôɴɢ ᴄướɪ xɪɴ ɢì ɴữᴀ ʜếᴛ”.

ʀồɪ ᴇᴍ ᴄầᴍ ᴛᴀʏ ʙố ᴅắᴛ ʀᴀ ᴋʜỏɪ ᴄʜỗ ᴛɪệᴄ ᴄướɪ đó, ᴄả đᴏàɴ ɴʜà ɢáɪ ʟêɴ xᴇ ᴠề ǫᴜê. ᴀɪ ᴄũɴɢ ᴛʜươɴɢ 𝟸 ʙố ᴄᴏɴ, ᴄáᴄ ᴛʜíᴍ ᴄòɴ sụᴛ sịᴛ ᴋʜóᴄ. ɴʜưɴɢ ᴇᴍ ᴄố ɢắɴɢ độɴɢ ᴠɪêɴ ɴɢượᴄ ʟạɪ ᴍọɪ ɴɢườɪ:

“ɴʜà ʜọ ᴋʜôɴɢ ᴛôɴ ᴛʀọɴɢ đằɴɢ ɢáɪ ᴄᴏɴ ʙỏ sớᴍ ᴄó ᴋʜɪ ʟạɪ ʟà ᴍᴀʏ đấʏ. ᴄᴏɴ ʟấʏ đâᴜ ᴄʜẳɴɢ đượᴄ ᴄʜồɴɢ, ɴʜưɴɢ ʙố ᴄʜỉ ᴄó 𝟷 ᴛʜôɪ”.

ᴀɪ ᴄũɴɢ ɴɢậᴍ ɴɢùɪ, ɴʜưɴɢ ᴇᴍ ᴛʜấʏ ᴍìɴʜ đã ᴄó ᴍộᴛ ǫᴜʏếᴛ địɴʜ ᴛʜậᴛ sáɴɢ sᴜốᴛ, ʙᴜồɴ ᴄʜúᴛ ɴʜưɴɢ ᴋʜôɴɢ ᴄó ɢì ᴘʜảɪ ʜốɪ ʜậɴ.

snew